PHỎNG VẤN TẠI LÃNH SỰ QUÁN MỸ: NGHỆ THUẬT BIẾN KHÁCH THÀNH CHỦ.
Trong số những người từng phỏng vấn tại Lãnh sự quán Mỹ, chỉ có một số ít là ca ngợi nhân viên lãnh sự thân thiện và thông cảm, còn lại tuyệt đại đa số đều có cảm giác căng thẳng, áp lực hoặc thậm chí thấy bị xúc phạm nặng nề khi được hỏi những câu quá tế nhị.
Nhìn trở lại thập niên 90, khi cánh cửa LSQ Mỹ bắt đầu mở rộng hơn cho người Việt Nam, chỉ cần có tờ hôn thú với công dân Mỹ hoặc là một lời mời thăm thân từ họ hàng , đương đơn sẽ chỉ được hỏi vài câu thông thường và được cấp visa đến Mỹ.
Trong 10 năm hoàng kim đó, hàng trăm ngàn hồ sơ giả hoặc mục đích lấy visa bị sử dụng sai lệch đã được thực hiện, dĩ nhiên là, những viên chức lãnh sự đã cấp visa cho những hồ sơ trên sẽ khó có được một bảng đánh giá tốt đẹp từ cấp trên của họ.
Chúng ta hãy tưởng tượng một người chủ nhà giàu có và hào hiệp sẵn lòng mời khách đến chơi và rồi khách đến chơi mãi không chịu về, hơn thế khách sử dụng đồ đạc trong nhà, làm hư hao, làm thất thoát thậm chí có khi gây tổn hại đến các thành viên khác trong gia đình, có người chủ nhà nào còn giữ mãi được sự tử tế?
Chúng ta cũng hãy tưởng tượng một chút về công việc của nhân viên lãnh sự, trước khi nhậm chức, hẳn đã được dặn dò từ những người tiền nhiệm, rằng những đương đơn đến từ Việt Nam “ luồn lách ” thế nào, giấy tờ mà họ cung cấp “ thật” đến ra sao, và rồi trong suốt một ngày làm công việc nhàm chán nhất của Sở Ngoại Vụ Mỹ, các nhân viên lãnh sự chứng kiến những màn nói dối kệch cỡm, những kịch bản quá đỗi vụng về, hãy thử nghĩ đến tâm trạng của họ.
Từ những chủ nhà hiếu khách đến từ đất nước văn minh bậc nhất thế giới, họ trở nên cộc cằn và xét nét như hiện tại.
Họ được đào tạo để từ chối chứ không phải để chấp thuận.
Sẽ có những đối thoại thế này:
NVLS: Chị có gì chứng minh mối quan hệ với chồng chị?
Đương đơn: Tôi có nhiều hình chụp.
NVLS: Với một máy ảnh kĩ thuật số, trong một tiếng đồng hồ, tôi có thể tạo được hàng trăm tấm hình như thế này.
Đương đơn: Tôi có nhiều bill điện thoại
NVLS: Có gì chứng minh hai người thật sự nói chuyện điện thoại? Nếu chị mở điện thoại rồi để đó một lúc để lấy bill có được không?
Đương đơn: Chúng tôi có hóa đơn khách sạn….
NVLS: Có gì chứng minh hai người thật sự ở cùng một khách sạn ngày hôm đó hay chỉ thuê phòng để lấy hóa đơn?
Hoặc là:
NVLS: Tại sao anh muốn đi Mỹ ?
Đương đơn: Tôi rất thích đi du lịch để mở mang.
NVLS: Thế tại sao trong passport của anh lại mới đi có mỗi 2 nước?
Thế nhưng lại có:
NVLS: Tại sao anh muốn đi Mỹ?
Đương đơn: Tôi thích đi du lịch, tôi đã đi rất nhiều nước trên thế giới, bạn có thể thấy điều này trong passport của tôi
NVLS: Tại sao anh lại đi du lịch quá nhiều như vậy? Có phải là để chuẩn bị cho lần phỏng vấn này?
Thật oái ăm phải không? Là vì chúng ta là khách, nhân viên lãnh sự là chủ, chúng ta hoàn toàn bị động với những phản ứng và tâm trạng của họ.
Câu hỏi đặt ra là, liệu có thể biến khách thành chủ, từ bị động thành chủ động?
Tôi ví dụ một trường hợp như sau:
NVLS: Lần đầu hai người gặp nhau là khi nào?
Đương đơn: Khoảng 2 năm trước.
NVLS: Gặp nhau ở đâu, có ai làm chứng không, ngày tháng nào? chính xác là mấy giờ?
Nếu như trả lời khác đi như thế này:
NVLS: Lần đầu hai người gặp nhau là khi nào?
Đương đơn: Chúng tôi gặp nhau vào năm 2012, hẹn nhau vào buổi tối trong quán cà phê, tôi còn nhớ anh ấy mặc áo sơ mi màu xanh, vừa nhìn tôi đã nhận ra ngay vì anh không khác hình trong profile đăng trên mạng là bao.
NVLS: Vậy là hai người quen nhau qua mạng?
Lẽ dĩ nhiên, câu trả lời tiếp theo đã được chuẩn bị vì người trả lời đã biết trước sẽ được hỏi như thế, từ thế bị động đã chuyển sang chủ động, từ khách đã thành chủ.
Một cuộc phỏng vấn suy cho cùng là một buổi giao tiếp, nhưng vì cuộc giao tiếp này ảnh hưởng đến cả cuộc đời và tương lại của bạn nên lo lắng là điều không thể tránh khỏi. Nhưng nếu như bạn biết trước sẽ được hỏi câu gì, bạn được “ huấn luyện” một công thức trả lời để biến cuộc trò chuyện này trở thành thoải mái, như là một cuộc dạo chơi và bạn biết trước mình sẽ nhận được một tấm vé thông hành đến Hoa Kỳ sau cuộc dạo chơi thú vị này, bạn có muốn không?
Trong số những người từng phỏng vấn tại Lãnh sự quán Mỹ, chỉ có một số ít là ca ngợi nhân viên lãnh sự thân thiện và thông cảm, còn lại tuyệt đại đa số đều có cảm giác căng thẳng, áp lực hoặc thậm chí thấy bị xúc phạm nặng nề khi được hỏi những câu quá tế nhị.
Nhìn trở lại thập niên 90, khi cánh cửa LSQ Mỹ bắt đầu mở rộng hơn cho người Việt Nam, chỉ cần có tờ hôn thú với công dân Mỹ hoặc là một lời mời thăm thân từ họ hàng , đương đơn sẽ chỉ được hỏi vài câu thông thường và được cấp visa đến Mỹ.
Trong 10 năm hoàng kim đó, hàng trăm ngàn hồ sơ giả hoặc mục đích lấy visa bị sử dụng sai lệch đã được thực hiện, dĩ nhiên là, những viên chức lãnh sự đã cấp visa cho những hồ sơ trên sẽ khó có được một bảng đánh giá tốt đẹp từ cấp trên của họ.
Chúng ta hãy tưởng tượng một người chủ nhà giàu có và hào hiệp sẵn lòng mời khách đến chơi và rồi khách đến chơi mãi không chịu về, hơn thế khách sử dụng đồ đạc trong nhà, làm hư hao, làm thất thoát thậm chí có khi gây tổn hại đến các thành viên khác trong gia đình, có người chủ nhà nào còn giữ mãi được sự tử tế?
Chúng ta cũng hãy tưởng tượng một chút về công việc của nhân viên lãnh sự, trước khi nhậm chức, hẳn đã được dặn dò từ những người tiền nhiệm, rằng những đương đơn đến từ Việt Nam “ luồn lách ” thế nào, giấy tờ mà họ cung cấp “ thật” đến ra sao, và rồi trong suốt một ngày làm công việc nhàm chán nhất của Sở Ngoại Vụ Mỹ, các nhân viên lãnh sự chứng kiến những màn nói dối kệch cỡm, những kịch bản quá đỗi vụng về, hãy thử nghĩ đến tâm trạng của họ.
Từ những chủ nhà hiếu khách đến từ đất nước văn minh bậc nhất thế giới, họ trở nên cộc cằn và xét nét như hiện tại.
Họ được đào tạo để từ chối chứ không phải để chấp thuận.
Sẽ có những đối thoại thế này:
NVLS: Chị có gì chứng minh mối quan hệ với chồng chị?
Đương đơn: Tôi có nhiều hình chụp.
NVLS: Với một máy ảnh kĩ thuật số, trong một tiếng đồng hồ, tôi có thể tạo được hàng trăm tấm hình như thế này.
Đương đơn: Tôi có nhiều bill điện thoại
NVLS: Có gì chứng minh hai người thật sự nói chuyện điện thoại? Nếu chị mở điện thoại rồi để đó một lúc để lấy bill có được không?
Đương đơn: Chúng tôi có hóa đơn khách sạn….
NVLS: Có gì chứng minh hai người thật sự ở cùng một khách sạn ngày hôm đó hay chỉ thuê phòng để lấy hóa đơn?
Hoặc là:
NVLS: Tại sao anh muốn đi Mỹ ?
Đương đơn: Tôi rất thích đi du lịch để mở mang.
NVLS: Thế tại sao trong passport của anh lại mới đi có mỗi 2 nước?
Thế nhưng lại có:
NVLS: Tại sao anh muốn đi Mỹ?
Đương đơn: Tôi thích đi du lịch, tôi đã đi rất nhiều nước trên thế giới, bạn có thể thấy điều này trong passport của tôi
NVLS: Tại sao anh lại đi du lịch quá nhiều như vậy? Có phải là để chuẩn bị cho lần phỏng vấn này?
Thật oái ăm phải không? Là vì chúng ta là khách, nhân viên lãnh sự là chủ, chúng ta hoàn toàn bị động với những phản ứng và tâm trạng của họ.
Câu hỏi đặt ra là, liệu có thể biến khách thành chủ, từ bị động thành chủ động?
Tôi ví dụ một trường hợp như sau:
NVLS: Lần đầu hai người gặp nhau là khi nào?
Đương đơn: Khoảng 2 năm trước.
NVLS: Gặp nhau ở đâu, có ai làm chứng không, ngày tháng nào? chính xác là mấy giờ?
Nếu như trả lời khác đi như thế này:
NVLS: Lần đầu hai người gặp nhau là khi nào?
Đương đơn: Chúng tôi gặp nhau vào năm 2012, hẹn nhau vào buổi tối trong quán cà phê, tôi còn nhớ anh ấy mặc áo sơ mi màu xanh, vừa nhìn tôi đã nhận ra ngay vì anh không khác hình trong profile đăng trên mạng là bao.
NVLS: Vậy là hai người quen nhau qua mạng?
Lẽ dĩ nhiên, câu trả lời tiếp theo đã được chuẩn bị vì người trả lời đã biết trước sẽ được hỏi như thế, từ thế bị động đã chuyển sang chủ động, từ khách đã thành chủ.
Một cuộc phỏng vấn suy cho cùng là một buổi giao tiếp, nhưng vì cuộc giao tiếp này ảnh hưởng đến cả cuộc đời và tương lại của bạn nên lo lắng là điều không thể tránh khỏi. Nhưng nếu như bạn biết trước sẽ được hỏi câu gì, bạn được “ huấn luyện” một công thức trả lời để biến cuộc trò chuyện này trở thành thoải mái, như là một cuộc dạo chơi và bạn biết trước mình sẽ nhận được một tấm vé thông hành đến Hoa Kỳ sau cuộc dạo chơi thú vị này, bạn có muốn không?
CHÚNG TÔI ĐÃ LÀM CHO NHỮNG AI CÓ VISA MỸ?
Không có tài chánh, từng rớt visa, muốn đi thăm cháu
|
Độc thân, passport trắng, có công việc là phụ gia đình.
|
Tiếng Anh không giỏi, từng rớt và đậu được visa du học
|
Rớt visa du học 2 lần đậu visa định cư diện vợ chồng
|
Có thể bạn quan tâm
1. Công thức lấy visa Mỹ diện vợ chồng và fiance
2. Cách lèo lái câu hỏi của nhân viên lãnh sự
3. Chuẩn bị thế nào trước khi đi phỏng vấn
4. Tâm trạng của đương đơn trong buổi phỏng vấn lấy visa Mỹ
5. Dấu hiệu bị điều tra
6. Những điều nên tránh khi đi phỏng vấn lấy visa Mỹ
7. Nhân viên lãnh sự được huấn luyện để bác bỏ bằng chứng như thế nào?
8. Có nên phí tiền cho dịch vụ làm visa Mỹ?
9. Làm sao để không rớt visa Mỹ?
10. Tấm màn màu xanh dương hay lá cây?
11. Xây dựng bằng chứng trong kỉ nguyên smartphone