Bảo lãnh đồng tính đi Mỹ – Hướng dẫn khi top và bot khó phân biệt
Bảo lãnh đồng tính đi Mỹ , nam tính là số ít hơn trong đồng tính nam. Khi hai số ít quen nhau thì đừng để lại thành số nhiều trong tỷ lệ rớt visa.
Một thực tế tôi thường gặp trong các hồ sơ bảo lãnh đồng tính:
Khi chụp hình
Đều là thời đại nào rồi, hãy học một vài kiểu chụp hình nhẹ nhàng, thanh lịch. Thanh lịch vốn là bản năng của LGBT, sao cứ mỗi một kiểu choàng vai, bá cổ mà làm tới.
Hai bạn cũng có thể thường xuyên chụp ảnh tự sướng , khi hai người đàn ông ở với nhau một mình, lại chụp ảnh tự sướng, 99% là cặp đôi đồng tính.
Hoặc chỉ đơn giản ngồi sát, dựa vào nhau xem TV, có bao giờ bạn thấy hai chàng trai thẳng dựa sát vào nhau xem TV?
Bảo lãnh đồng tính đi Mỹ ,nam tính là số ít hơn trong đồng tính nam. Khi hai số ít quen nhau thì đừng để lại thành số nhiều trong tỷ lệ rớt visa.
Một thực tế tôi thường gặp trong các hồ sơ bảo lãnh đồng tính:
- Người ở Mỹ là bot – đảm nhận vai trò tình cảm dịu dàng hơn, giống như “vợ”.
- Người ở Việt Nam là top – thường mạnh mẽ, chủ động hơn, giống như “chồng”.
Vấn đề phát sinh khi 2 người quá giống “2 thằng bạn thân.
Hai người trông chẳng khác gì hai anh em chơi đá banh, mặc áo ba lỗ chụp hình choàng vai bá cổ, gương mặt lạnh tanh. Lãnh sự nhìn vào ảnh mà không nhận ra “một chút lấp lánh nào của tình yêu” – họ hoàn toàn có lý do để nghi ngờ đây là một vụ giúp bạn đi Mỹ, chứ không phải mối quan hệ lãng mạn.
Phải làm sao khi tình yêu trông như… tình anh em? HÃY ĐI PHỎNG VẤN CHUNG
- Tình yêu thật sự, dù bên ngoài trông giống “bạn thân” , cũng không thể giấu được qua ánh mắt.
- Dù manly cỡ nào, chỉ cần ngồi cạnh nhau, ánh nhìn của họ cũng sẽ tự động trở nên dịu lại, trìu mến một cách vô thức.
- Nếu lãnh sự là nam giới, anh ấy sẽ cảm nhận được “điều gì đó rất khác” trong ánh mắt mà hai người trao nhau – một loại cảm xúc mà đàn ông thẳng không bao giờ dành cho nhau.
- Nếu lãnh sự là nữ giới, xin hãy tin tôi – cái ngại ngùng dễ thương của cặp đôi khi kể về chuyện yêu nhau với phụ nữ sẽ là “bằng chứng sống” rằng đây không phải là một màn kịch.
Vì vậy, dù bận rộn cỡ nào, hãy ráng mà về Việt Nam để đi phỏng vấn chung.
Khi chụp hình
Đều là thời đại nào rồi, hãy học một vài kiểu chụp hình nhẹ nhàng, thanh lịch. Thanh lịch vốn là bản năng của LGBT, sao cứ mỗi một kiểu choàng vai, bá cổ mà làm tới.
Hai bạn cũng có thể thường xuyên chụp ảnh tự sướng , khi hai người đàn ông ở với nhau một mình, lại chụp ảnh tự sướng, 99% là cặp đôi đồng tính.
Hoặc chỉ đơn giản ngồi sát, dựa vào nhau xem TV, có bao giờ bạn thấy hai chàng trai thẳng dựa sát vào nhau xem TV?
Bảo lãnh đồng tính đi Mỹ ,nam tính là số ít hơn trong đồng tính nam. Khi hai số ít quen nhau thì đừng để lại thành số nhiều trong tỷ lệ rớt visa.
BẢO LÃNH ĐỒNG TÍNH ĐI MỸ - Chàng trai bao không hôn khách
bảo lãnh đồng tính đi Mỹ . hành trình bắt đầu từ khuyết điểm không hôn khách của chàng trai bao mới ra nghề.
Bảo lãnh đồng tính gian nan,
Đi Mỹ đoàn tụ muôn vàn khó qua.
Dẫu đời sóng gió phong ba,
Một lòng son sắt, tình ta vững vàng.
Đi Mỹ đoàn tụ muôn vàn khó qua.
Dẫu đời sóng gió phong ba,
Một lòng son sắt, tình ta vững vàng.
1. Khởi Đầu Bất Ngờ: Cuộc Trao Đổi Tình - Tiền
Trong không gian sang trọng của một khách sạn năm sao tại Việt Nam, Toàn, một người đàn ông thành đạt đã định cư ở Hoa Kỳ hai thập kỷ, khẽ vuốt ve chiếc đèn tường tinh xảo. Ánh vàng ấm áp hòa quyện cùng điệu nhạc du dương, tạo nên một khoảnh khắc tĩnh lặng hiếm hoi. Nhưng sâu thẳm trong lòng anh là sự hồi hộp, một sự chờ đợi khác lạ dành cho một chàng trai mà vẻ đẹp của cậu đã chạm đến những rung động nguyên sơ nhất trong anh.
Những chuyến về Việt Nam trước đây của Toàn thường xoay quanh những cuộc gặp gỡ chóng vánh. Nhưng Lâm lại mang một vẻ đẹp đặc biệt, vừa mạnh mẽ lại vừa ngây thơ, khiến Toàn như lạc vào một cơn say không lối thoát.
Họ quen nhau tình cờ trên mạng xã hội “Vietfun”. Ban đầu, Toàn chỉ lướt qua những hồ sơ quen thuộc, không mấy ấn tượng. Thế nhưng, sự điềm tĩnh và nét giản dị khác thường của Lâm đã thu hút anh. Cậu đưa ra mức giá 500 USD, mở webcam và dứt khoát nói: “Tôi không hôn khách.” Thái độ ấy, một sự khác biệt lớn so với những người Toàn từng gặp – người luôn không hài lòng với sự thiếu nhiệt tình – lại khiến anh gật đầu đồng ý một cách kỳ lạ. Và giờ đây, anh đang đếm ngược từng giây phút để gặp Lâm.
Tiếng chuông điện thoại reo lên, lễ tân thông báo Lâm đã đến. Toàn vội vã xịt một chút nước hoa, cảm giác như cuộc gặp gỡ này không chỉ đơn thuần là một giao dịch. Có một điều gì đó sâu sắc hơn đang chờ đợi anh ở phía trước.
Cánh cửa phòng hé mở, và Lâm bước vào. Không gian dường như bừng sáng, rạng rỡ như ánh bình minh. Khoảnh khắc ấy, Toàn cảm thấy trái tim mình như thiêu thân lao vào ngọn lửa – vừa say đắm, vừa xót xa, vừa thỏa mãn lại vừa trống rỗng đến lạ kỳ. Anh như một lữ khách khát khô giữa sa mạc, chỉ kịp uống một ngụm nước mát mà cơn khát vẫn cháy bỏng.
Khi cuộc gặp gỡ kết thúc, Toàn đưa 500 USD cho Lâm, nhưng cậu chỉ nhận đúng 200 USD rồi chuẩn bị rời đi. Bất ngờ, Lâm quay lại, ôm Toàn thật chặt – một cái ôm ấm áp và chân thành – trước khi lặng lẽ bước ra khỏi căn phòng.
Trở về Mỹ, hình ảnh cái ôm ấy cứ day dứt trong tâm trí Toàn. Mỗi khi cảm thấy mệt mỏi sau những giờ làm việc căng thẳng, mỗi khi nhìn những bông tuyết rơi ngoài cửa sổ, gương mặt Lâm lại hiện về, nỗi nhớ nhung ngày càng lớn dần theo thời gian.
2. Bước Ngoặt Cuộc Đời, Giấc Mơ Nảy Mầm và Sự Tái Hợp Định Mệnh
Toàn tìm mọi cách để liên lạc lại với Lâm, và anh nghẹn ngào khi biết về những khó khăn mà cậu đã trải qua, buộc phải bước chân vào con đường không mong muốn. Nhưng Lâm đã thay đổi. Cậu làm đủ mọi công việc, từ công trường đến quán ăn, không ngừng học tiếng Anh để xây dựng một tương lai tốt đẹp hơn. Nhìn Lâm với đôi bàn tay lấm lem dầu mỡ hay khuôn mặt lấm bùn đất, Toàn không khỏi mỉm cười, một tình cảm trân trọng và yêu mến trào dâng trong lòng.
Một năm trôi qua, Lâm kiên quyết từ chối mọi sự giúp đỡ tài chính từ Toàn, tự mình nỗ lực từng ngày. Với ngoại hình sáng và sự chăm chỉ, cậu được nhận vào làm việc tại một khách sạn lớn. Và vào chính ngày nhận được tin vui ấy, Lâm đã chính thức nhận lời yêu Toàn.
3. Chinh Phục Ước Mơ: Hành Trình Bảo Lãnh Đồng Tính Đến Mỹ
Với quyết tâm xây dựng một tương lai chung, Toàn và Lâm bắt đầu hành trình bảo lãnh đồng tính đi Mỹ. Mặc dù hôn nhân đồng tính đã được pháp luật Mỹ công nhận, việc chứng minh một mối quan hệ chân thật và vượt qua những định kiến xã hội vẫn là một thách thức không nhỏ.
Họ tìm đến sự tư vấn của những chuyên gia giàu kinh nghiệm trong lĩnh vực bảo lãnh đồng tính. Những lời khuyên chân thành và sự thấu hiểu của họ đã tiếp thêm sức mạnh cho Toàn và Lâm. Họ tỉ mỉ chuẩn bị hồ sơ, thu thập mọi bằng chứng về mối quan hệ: tin nhắn, hình ảnh, thư từ và những kỷ niệm đáng nhớ. Cả hai được hướng dẫn cẩn thận về cách trả lời phỏng vấn tại Lãnh sự quán một cách chân thật và tự tin nhất.
Sau tám tháng kiên trì và không ngừng cố gắng, hồ sơ bảo lãnh đồng tính của Toàn và Lâm đã được Sở Di trú chấp thuận. Họ hồi hộp chờ đợi ngày phỏng vấn cuối cùng, ngày mà giấc mơ đoàn tụ trên đất Mỹ sắp trở thành hiện thực.
Giấc Mơ Đoàn Tụ:
Cuối cùng, ngày cầm trên tay tấm visa định mệnh cũng đến. Toàn và Lâm đã vượt qua mọi rào cản, chứng minh rằng tình yêu không hề có giới hạn. Trong ngày đầu tiên đặt chân đến nước Mỹ, họ sẽ cùng nhau xây dựng một tương lai tươi sáng, nơi tình yêu của họ được trân trọng và bảo vệ.
Hành trình bảo lãnh đồng tính đi Mỹ có thể đầy gian nan, nhưng với tình yêu, sự kiên định và sự chuẩn bị kỹ lưỡng, mọi ước mơ đều có thể trở thành hiện thực. Câu chuyện cảm động của Toàn và Lâm sẽ mãi là nguồn cảm hứng bất tận cho những cặp đôi đồng tính đang trên con đường tìm kiếm hạnh phúc và đoàn tụ.
Trong không gian sang trọng của một khách sạn năm sao tại Việt Nam, Toàn, một người đàn ông thành đạt đã định cư ở Hoa Kỳ hai thập kỷ, khẽ vuốt ve chiếc đèn tường tinh xảo. Ánh vàng ấm áp hòa quyện cùng điệu nhạc du dương, tạo nên một khoảnh khắc tĩnh lặng hiếm hoi. Nhưng sâu thẳm trong lòng anh là sự hồi hộp, một sự chờ đợi khác lạ dành cho một chàng trai mà vẻ đẹp của cậu đã chạm đến những rung động nguyên sơ nhất trong anh.
Những chuyến về Việt Nam trước đây của Toàn thường xoay quanh những cuộc gặp gỡ chóng vánh. Nhưng Lâm lại mang một vẻ đẹp đặc biệt, vừa mạnh mẽ lại vừa ngây thơ, khiến Toàn như lạc vào một cơn say không lối thoát.
Họ quen nhau tình cờ trên mạng xã hội “Vietfun”. Ban đầu, Toàn chỉ lướt qua những hồ sơ quen thuộc, không mấy ấn tượng. Thế nhưng, sự điềm tĩnh và nét giản dị khác thường của Lâm đã thu hút anh. Cậu đưa ra mức giá 500 USD, mở webcam và dứt khoát nói: “Tôi không hôn khách.” Thái độ ấy, một sự khác biệt lớn so với những người Toàn từng gặp – người luôn không hài lòng với sự thiếu nhiệt tình – lại khiến anh gật đầu đồng ý một cách kỳ lạ. Và giờ đây, anh đang đếm ngược từng giây phút để gặp Lâm.
Tiếng chuông điện thoại reo lên, lễ tân thông báo Lâm đã đến. Toàn vội vã xịt một chút nước hoa, cảm giác như cuộc gặp gỡ này không chỉ đơn thuần là một giao dịch. Có một điều gì đó sâu sắc hơn đang chờ đợi anh ở phía trước.
Cánh cửa phòng hé mở, và Lâm bước vào. Không gian dường như bừng sáng, rạng rỡ như ánh bình minh. Khoảnh khắc ấy, Toàn cảm thấy trái tim mình như thiêu thân lao vào ngọn lửa – vừa say đắm, vừa xót xa, vừa thỏa mãn lại vừa trống rỗng đến lạ kỳ. Anh như một lữ khách khát khô giữa sa mạc, chỉ kịp uống một ngụm nước mát mà cơn khát vẫn cháy bỏng.
Khi cuộc gặp gỡ kết thúc, Toàn đưa 500 USD cho Lâm, nhưng cậu chỉ nhận đúng 200 USD rồi chuẩn bị rời đi. Bất ngờ, Lâm quay lại, ôm Toàn thật chặt – một cái ôm ấm áp và chân thành – trước khi lặng lẽ bước ra khỏi căn phòng.
Trở về Mỹ, hình ảnh cái ôm ấy cứ day dứt trong tâm trí Toàn. Mỗi khi cảm thấy mệt mỏi sau những giờ làm việc căng thẳng, mỗi khi nhìn những bông tuyết rơi ngoài cửa sổ, gương mặt Lâm lại hiện về, nỗi nhớ nhung ngày càng lớn dần theo thời gian.
2. Bước Ngoặt Cuộc Đời, Giấc Mơ Nảy Mầm và Sự Tái Hợp Định Mệnh
Toàn tìm mọi cách để liên lạc lại với Lâm, và anh nghẹn ngào khi biết về những khó khăn mà cậu đã trải qua, buộc phải bước chân vào con đường không mong muốn. Nhưng Lâm đã thay đổi. Cậu làm đủ mọi công việc, từ công trường đến quán ăn, không ngừng học tiếng Anh để xây dựng một tương lai tốt đẹp hơn. Nhìn Lâm với đôi bàn tay lấm lem dầu mỡ hay khuôn mặt lấm bùn đất, Toàn không khỏi mỉm cười, một tình cảm trân trọng và yêu mến trào dâng trong lòng.
Một năm trôi qua, Lâm kiên quyết từ chối mọi sự giúp đỡ tài chính từ Toàn, tự mình nỗ lực từng ngày. Với ngoại hình sáng và sự chăm chỉ, cậu được nhận vào làm việc tại một khách sạn lớn. Và vào chính ngày nhận được tin vui ấy, Lâm đã chính thức nhận lời yêu Toàn.
3. Chinh Phục Ước Mơ: Hành Trình Bảo Lãnh Đồng Tính Đến Mỹ
Với quyết tâm xây dựng một tương lai chung, Toàn và Lâm bắt đầu hành trình bảo lãnh đồng tính đi Mỹ. Mặc dù hôn nhân đồng tính đã được pháp luật Mỹ công nhận, việc chứng minh một mối quan hệ chân thật và vượt qua những định kiến xã hội vẫn là một thách thức không nhỏ.
Họ tìm đến sự tư vấn của những chuyên gia giàu kinh nghiệm trong lĩnh vực bảo lãnh đồng tính. Những lời khuyên chân thành và sự thấu hiểu của họ đã tiếp thêm sức mạnh cho Toàn và Lâm. Họ tỉ mỉ chuẩn bị hồ sơ, thu thập mọi bằng chứng về mối quan hệ: tin nhắn, hình ảnh, thư từ và những kỷ niệm đáng nhớ. Cả hai được hướng dẫn cẩn thận về cách trả lời phỏng vấn tại Lãnh sự quán một cách chân thật và tự tin nhất.
Sau tám tháng kiên trì và không ngừng cố gắng, hồ sơ bảo lãnh đồng tính của Toàn và Lâm đã được Sở Di trú chấp thuận. Họ hồi hộp chờ đợi ngày phỏng vấn cuối cùng, ngày mà giấc mơ đoàn tụ trên đất Mỹ sắp trở thành hiện thực.
Giấc Mơ Đoàn Tụ:
Cuối cùng, ngày cầm trên tay tấm visa định mệnh cũng đến. Toàn và Lâm đã vượt qua mọi rào cản, chứng minh rằng tình yêu không hề có giới hạn. Trong ngày đầu tiên đặt chân đến nước Mỹ, họ sẽ cùng nhau xây dựng một tương lai tươi sáng, nơi tình yêu của họ được trân trọng và bảo vệ.
Hành trình bảo lãnh đồng tính đi Mỹ có thể đầy gian nan, nhưng với tình yêu, sự kiên định và sự chuẩn bị kỹ lưỡng, mọi ước mơ đều có thể trở thành hiện thực. Câu chuyện cảm động của Toàn và Lâm sẽ mãi là nguồn cảm hứng bất tận cho những cặp đôi đồng tính đang trên con đường tìm kiếm hạnh phúc và đoàn tụ.
Từ 2015, Quang Phan Visa là đơn vị đầu tiên thành công làm bảo lãnh đi Mỹ diện kết hôn đồng tính.
Vượt qua định kiến tuổi tác: Hành trình bảo lãnh đồng tính đi Mỹ đầy cảm xúc
Câu chuyện tình yêu của anh T (28 tuổi, Việt Nam) và anh J (ngoài 50 tuổi, quốc tịch Mỹ) nảy nở một cách tự nhiên và đẹp đẽ trên diễn đàn LGBTQ+. Vượt qua khoảng cách địa lý, tình cảm của họ lớn dần theo từng cuộc gọi video, những chuyến thăm vội vã của anh J về Việt Nam. Tình yêu ấy đơm hoa kết trái bằng quyết định tiến tới hôn nhân và cùng nhau xây dựng tương lai tại Mỹ.
Thế nhưng, hành trình bảo lãnh đồng tính đi Mỹ của họ không chỉ đơn thuần là chuẩn bị giấy tờ pháp lý. Họ còn phải đối mặt với những ánh mắt hoài nghi, những định kiến về sự chênh lệch tuổi tác.
“Một người đàn ông Mỹ lớn hơn gần 25 tuổi yêu một chàng trai Việt? Họ sẽ nghĩ mình chỉ muốn sang Mỹ mà thôi,” – anh T nghẹn ngào chia sẻ nỗi lo lắng.
Đây không chỉ là tâm tư của riêng anh T mà còn là thực tế mà nhiều cặp đôi đồng tính có khoảng cách tuổi tác lớn phải đối diện. Tình yêu chân thành của họ đôi khi vẫn bị đặt dưới những dấu hỏi nghi ngờ từ phía viên chức phỏng vấn visa.
Không chỉ là hồ sơ, mà là câu chuyện tình yêu đích thực
Trong quá trình bảo lãnh hôn phu/hôn thê đồng tính đi Mỹ, điều then chốt không nằm ở những con chữ trên giấy tờ, mà là sự chân thật trong mối quan hệ mà bạn đang sống.
Anh J và anh T đã dày công chuẩn bị một bộ hồ sơ minh chứng cho tình yêu của mình. Đó không chỉ là tờ giấy đăng ký kết hôn, mà còn là:
Cảm xúc chân thật – thứ ngôn ngữ không thể giả tạo
Bạn có thể học thuộc lòng một kịch bản trả lời hoàn hảo cho buổi phỏng vấn. Nhưng nếu trái tim bạn không thực sự rung động vì người ấy, ánh mắt bạn sẽ không thể che giấu được điều đó. Viên chức lãnh sự không chỉ lắng nghe câu chữ, họ còn cảm nhận được những cung bậc cảm xúc trong từng lời bạn nói về người bạn đời của mình.
Anh T kể lại khoảnh khắc được hỏi: “Tại sao bạn yêu anh ấy?”. Anh đã im lặng trong giây lát, rồi chậm rãi nói:
“Vì anh ấy là người đầu tiên hiểu tôi trong lúc tôi giả vờ mình trong vai một người đàn ông bình thường"
Câu trả lời ấy không hề có trong bất kỳ tờ khai nào, nhưng sự chân thành và xúc động trong từng lời nói đã đủ để viên chức phỏng vấn gật đầu chấp thuận.
Bảo lãnh đồng tính đi Mỹ có thể là một hành trình đầy thử thách, đặc biệt khi có những yếu tố như sự chênh lệch tuổi tác. Nhưng không có bất kỳ rào cản nào có thể ngăn cấm một tình yêu chân thật.
Dù bạn trẻ hơn người bạn đời của mình rất nhiều, dù bạn là người Việt Nam và người ấy là công dân Mỹ, nếu tình yêu của bạn là thật, bạn hoàn toàn có quyền được sống trọn vẹn bên cạnh người mình yêu thương. Hãy để sự chân thành và những xúc cảm thật sự dẫn lối cho hành trình bảo lãnh đồng tính đi Mỹ của bạn.
Thế nhưng, hành trình bảo lãnh đồng tính đi Mỹ của họ không chỉ đơn thuần là chuẩn bị giấy tờ pháp lý. Họ còn phải đối mặt với những ánh mắt hoài nghi, những định kiến về sự chênh lệch tuổi tác.
“Một người đàn ông Mỹ lớn hơn gần 25 tuổi yêu một chàng trai Việt? Họ sẽ nghĩ mình chỉ muốn sang Mỹ mà thôi,” – anh T nghẹn ngào chia sẻ nỗi lo lắng.
Đây không chỉ là tâm tư của riêng anh T mà còn là thực tế mà nhiều cặp đôi đồng tính có khoảng cách tuổi tác lớn phải đối diện. Tình yêu chân thành của họ đôi khi vẫn bị đặt dưới những dấu hỏi nghi ngờ từ phía viên chức phỏng vấn visa.
Không chỉ là hồ sơ, mà là câu chuyện tình yêu đích thực
Trong quá trình bảo lãnh hôn phu/hôn thê đồng tính đi Mỹ, điều then chốt không nằm ở những con chữ trên giấy tờ, mà là sự chân thật trong mối quan hệ mà bạn đang sống.
Anh J và anh T đã dày công chuẩn bị một bộ hồ sơ minh chứng cho tình yêu của mình. Đó không chỉ là tờ giấy đăng ký kết hôn, mà còn là:
- Hàng trăm khoảnh khắc đáng nhớ được ghi lại qua những chuyến du lịch chung.
- Vô vàn những dòng tin nhắn chứa đựng sự quan tâm, sẻ chia suốt những giờ trò chuyện dài.
- Những tấm vé máy bay, hóa đơn khách sạn minh chứng cho những lần gặp gỡ.
- Và đặc biệt, những lá thư tay nắn nót, chứa đựng những xúc cảm chân thật nhất về nỗi nhớ, niềm hy vọng và cả những lo lắng.
Cảm xúc chân thật – thứ ngôn ngữ không thể giả tạo
Bạn có thể học thuộc lòng một kịch bản trả lời hoàn hảo cho buổi phỏng vấn. Nhưng nếu trái tim bạn không thực sự rung động vì người ấy, ánh mắt bạn sẽ không thể che giấu được điều đó. Viên chức lãnh sự không chỉ lắng nghe câu chữ, họ còn cảm nhận được những cung bậc cảm xúc trong từng lời bạn nói về người bạn đời của mình.
Anh T kể lại khoảnh khắc được hỏi: “Tại sao bạn yêu anh ấy?”. Anh đã im lặng trong giây lát, rồi chậm rãi nói:
“Vì anh ấy là người đầu tiên hiểu tôi trong lúc tôi giả vờ mình trong vai một người đàn ông bình thường"
Câu trả lời ấy không hề có trong bất kỳ tờ khai nào, nhưng sự chân thành và xúc động trong từng lời nói đã đủ để viên chức phỏng vấn gật đầu chấp thuận.
Bảo lãnh đồng tính đi Mỹ có thể là một hành trình đầy thử thách, đặc biệt khi có những yếu tố như sự chênh lệch tuổi tác. Nhưng không có bất kỳ rào cản nào có thể ngăn cấm một tình yêu chân thật.
Dù bạn trẻ hơn người bạn đời của mình rất nhiều, dù bạn là người Việt Nam và người ấy là công dân Mỹ, nếu tình yêu của bạn là thật, bạn hoàn toàn có quyền được sống trọn vẹn bên cạnh người mình yêu thương. Hãy để sự chân thành và những xúc cảm thật sự dẫn lối cho hành trình bảo lãnh đồng tính đi Mỹ của bạn.
Bảo Lãnh Đồng Tính Đi Mỹ - CÓ THỂ NÓI LẦN ĐẦU TIÊN QUANG PHAN GẶP TRONG HƠN CHỤC NĂM LÀM NGHỀ:
Anh P và anh R là một cặp đồng tính quen nhau 20 năm, điều kỳ lạ là họ chưa từng gặp nhau ngoài đời lần nào cả. Anh R bên Mỹ thỉnh thoảng gửi tiền cho anh P ở Việt Nam như là một hình thức chăm sóc dù anh P ở Việt Nam cũng khá giả, song P không có nhu cầu đi Mỹ định cư mà R cũng không có ý về Việt Nam gặp gỡ P.
Họ cứ thế gắn bó với nhau bằng những dòng tin nhắn, những cuộc gọi vượt nửa vòng trái đất, từ ngày tóc còn xanh cho đến khi lấm tấm hoa râm, chớp mắt đã 20 năm.
Cho tới lúc R sau một cơn bệnh nặng, mới quyết định ngồi trên xe lăn về gặp P một lần, người đã sống cùng anh trong ký ức, trong tưởng tượng suốt 20 năm. Và mãi tới lúc này đây P mới yêu cầu qua Mỹ định cư.
Đương nhiên R biết lý do vì sao và vì không muốn trở thành gánh nặng cho P, anh từ chối bảo lãnh. Anh P nói trong nước mắt nhưng vô cùng dứt khoát, nếu không thể bên nhau, thì thôi, chia tay đi. Cùng đường, R mới chịu lãnh P.
Khi Quang Phan nghe câu chuyện thì thấy khó tin vô cùng, trong thế giới thông thường tình yêu bắt đầu bằng ngoại hình, bằng những cái ôm siết chặt, sao lại có chuyện yêu nhau 20 năm mà không gặp, lại nghĩ chắc bây giờ P chỉ muốn lợi dụng anh R để đi Mỹ mà thôi, nhưng lợi dụng thì sao suốt 20.năm không lợi dụng đi?
Lại thấy hoàn cảnh sung sướng tại Việt Nam của P bây giờ và hình ảnh gầy yếu, bệnh tật của R, thì đón chờ P bên Mỹ không phải là những chuyến du lịch bên bờ biển xanh, cát trắng, mà là chuỗi ngày chăm sóc R bất tận.
Rốt cuộc là yêu thương tới dường nào, có tình có nghĩa biết bao mới chấp nhận con đường gian nan ấy?
Vấn đề là lãnh sự có tin không, ví dụ như Quang Phan ngồi cả tiếng đồng hồ nghe anh P tâm sự bằng cặp mắt hoe đỏ thì sẽ tin, còn như mà lãnh sự có mấy phút gặp mặt, sao mà tin cho được?
Đành phải nhờ sự lợi hại của ngôn từ vậy, nhưng mà khác với những tờ timeline của người khác, sự xúc động đến từ nghệ thuật gia công từ ngữ, nhưng mà lần này là Quang Phan xúc động thật, khi tiếng nước mắt của nhà văn nghiệp dư rơi trên bàn phím trong đêm khuya vắng lặng, sức công phá ai mà chịu nổi.
Không có gì phải bàn cãi, P đậu liền ngay lần phỏng vấn đầu tiên, không chút nghi ngờ từ lãnh sự dù chuyện tình hai người đầy những chỗ khó mà tin.
Quang Phan thì không tin có tình yêu trong cuộc đời này, thôi kệ, chẳng phải có người.không tin có ma vẫn kể được chuyện ma cho người ta khóc thét đó sao? Hãy bỏ ra hơn 2,000 USD sử dụng dịch vụ đi, thì chuyện tình của bạn, muốn nên thơ, tình sẽ hóa thi ca, muốn lãng mạn, sẽ có hoa và lá.
Bảo Lãnh Đồng Tính Đi Mỹ – Tình Yêu Không Biên Giới Sau 20 Năm
Tôi tên là Hà. Ở tuổi 17, tôi chỉ là một chàng trai trắng trẻo, thư sinh sống ở Sài Gòn, chẳng bao giờ nghĩ rằng một mùa hè ngắn ngủi sẽ in hằn mãi trong tim tôi một bóng hình không thể xóa nhòa.
Năm đó, tôi về quê Bến Tre chơi theo lời rủ rê của bà ngoại. Với tôi, miền Tây chỉ là một chốn xa lạ, đồng ruộng và sông nước chẳng có gì hấp dẫn. Nhưng rồi tôi gặp Lâm.
Anh hơn tôi hai tuổi, nước da rám nắng, vóc dáng khỏe mạnh, đôi mắt sâu và sáng như ánh nắng chiếu trên những cánh đồng. Anh là kiểu người mà tôi chưa từng quen trong cuộc sống thành thị của mình – mạnh mẽ, tự nhiên, và đầy cuốn hút.
Một Mùa Hè, Một Tình Yêu
Tôi không biết mình yêu Lâm từ khi nào. Có lẽ là lúc tôi vụng về bước đi trên bờ ruộng trơn trượt, ngã nhào xuống nước, để rồi anh lao đến kéo tôi lên, nắm chặt tay tôi như sợ tôi sẽ biến mất.
“Té kiểu gì mà ngốc vậy trời?” – anh bật cười, nụ cười làm tim tôi xao động.
Từ hôm đó, tôi và anh quấn quýt bên nhau. Những buổi chiều rong chơi trên cánh đồng, những lúc chèo xuồng qua con kênh nhỏ, hay đơn giản chỉ là ngồi dưới gốc dừa nghe gió thổi… tất cả với tôi đều là ký ức đẹp đẽ nhất.
Rồi một ngày, khi chúng tôi đứng bên bờ sông, nhìn những con sóng lăn tăn trôi, tôi đánh bạo hỏi:
“Lâm nè, nếu một ngày nào đó tôi đi thật xa, anh có nhớ tôi không?”
Anh lặng im. Gió thổi tung những sợi tóc trước trán anh.
“Nếu xa thiệt xa thì sao nhớ nổi?” – Lâm cười nhẹ, nhưng tôi thấy trong mắt anh một điều gì đó khác.
Hôm ấy, lần đầu tiên, tôi dám nắm tay anh thật lâu. Và cũng hôm ấy, tôi hiểu rằng mình yêu anh nhiều đến nhường nào.
Lần Gặp Gỡ Cuối Cùng
Mùa hè trôi qua nhanh hơn tôi tưởng. Ngày tôi quay lại Sài Gòn, chúng tôi chẳng hứa hẹn gì, cũng chẳng nói lời từ biệt. Tôi chỉ nghĩ đơn giản rằng rồi tôi sẽ lại về.
Nhưng tôi không ngờ đó là lần cuối cùng tôi gặp anh trong suốt 20 năm.
Ba mẹ tôi quyết định đưa cả gia đình sang Mỹ định cư. Tôi bị cuốn vào một thế giới mới, một cuộc sống mới, với những nỗi nhớ bị chôn vùi bởi dòng chảy của thời gian. Tôi đã yêu, đã thử quên, nhưng chẳng ai trong số họ có thể thay thế được hình bóng anh.
Lâm như một giấc mơ xa xôi, một mảnh ký ức đẹp đẽ mà tôi cứ ngỡ đã mất đi mãi mãi.
Trở Lại Nơi Xưa
Hai mươi năm sau, tôi trở về Việt Nam. Không hiểu vì sao, chân tôi lại đưa tôi về con đường cũ, về nơi tôi đã từng có một mùa hè tươi đẹp nhất của tuổi trẻ.
Bến Tre vẫn vậy, những cánh đồng xanh ngát, con đường mòn đầy bụi, dòng sông lặng lờ trôi. Tôi bước đi trên con đường năm xưa, lòng chợt dấy lên một nỗi buồn man mác.
Bỗng, có ai đó gọi tôi.
“Hà… có phải là Hà không?”
Tim tôi như ngừng đập. Tôi quay lưng lại. Và tôi thấy anh.
Lâm vẫn đứng đó, chỉ khác là thời gian đã in dấu trên khuôn mặt, làm sạm đi làn da, làm mái tóc thêm vài sợi bạc. Nhưng ánh mắt ấy, giọng nói ấy, vẫn là của anh – của người tôi chưa bao giờ quên.
Tôi bỗng thấy nghẹn lời. Bao nhiêu năm qua, tôi cứ ngỡ mình đã để anh lại quá khứ, nhưng khoảnh khắc ấy, tôi biết mình chưa bao giờ thực sự rời xa anh.
Lời Hứa Cuối Cùng
Chúng tôi ngồi bên nhau dưới gốc dừa cũ, như những ngày xưa. Chẳng ai nói về những gì đã qua, chẳng ai trách cứ hay oán giận. Chỉ có sự im lặng và những ánh nhìn nói thay tất cả.
Trước khi rời đi, tôi nhìn thẳng vào mắt anh và nói:
“Lâm à, lần này tôi không rời xa anh nữa. Tôi sẽ đưa anh qua Mỹ, sẽ bảo lãnh anh. Tôi hứa.”
Anh không nói gì, chỉ cười. Nhưng tôi thấy đôi mắt anh long lanh trong ánh chiều tà.
Và tôi biết, sau 20 năm, cuối cùng chúng tôi cũng tìm lại được nhau.
Tình yêu đồng tính không biên giới, không có khoảng cách nào có thể ngăn cản hai trái tim tìm đến nhau. “Bảo lãnh đồng tính đi Mỹ” không chỉ là một thủ tục pháp lý, mà còn là cơ hội để những người yêu nhau có thể sống bên nhau trọn đời, dù phải xa nhau bao năm tháng.
Tôi đã chờ Lâm 20 năm. Và lần này, tôi sẽ không để mất anh thêm một lần nào nữa..
Năm đó, tôi về quê Bến Tre chơi theo lời rủ rê của bà ngoại. Với tôi, miền Tây chỉ là một chốn xa lạ, đồng ruộng và sông nước chẳng có gì hấp dẫn. Nhưng rồi tôi gặp Lâm.
Anh hơn tôi hai tuổi, nước da rám nắng, vóc dáng khỏe mạnh, đôi mắt sâu và sáng như ánh nắng chiếu trên những cánh đồng. Anh là kiểu người mà tôi chưa từng quen trong cuộc sống thành thị của mình – mạnh mẽ, tự nhiên, và đầy cuốn hút.
Một Mùa Hè, Một Tình Yêu
Tôi không biết mình yêu Lâm từ khi nào. Có lẽ là lúc tôi vụng về bước đi trên bờ ruộng trơn trượt, ngã nhào xuống nước, để rồi anh lao đến kéo tôi lên, nắm chặt tay tôi như sợ tôi sẽ biến mất.
“Té kiểu gì mà ngốc vậy trời?” – anh bật cười, nụ cười làm tim tôi xao động.
Từ hôm đó, tôi và anh quấn quýt bên nhau. Những buổi chiều rong chơi trên cánh đồng, những lúc chèo xuồng qua con kênh nhỏ, hay đơn giản chỉ là ngồi dưới gốc dừa nghe gió thổi… tất cả với tôi đều là ký ức đẹp đẽ nhất.
Rồi một ngày, khi chúng tôi đứng bên bờ sông, nhìn những con sóng lăn tăn trôi, tôi đánh bạo hỏi:
“Lâm nè, nếu một ngày nào đó tôi đi thật xa, anh có nhớ tôi không?”
Anh lặng im. Gió thổi tung những sợi tóc trước trán anh.
“Nếu xa thiệt xa thì sao nhớ nổi?” – Lâm cười nhẹ, nhưng tôi thấy trong mắt anh một điều gì đó khác.
Hôm ấy, lần đầu tiên, tôi dám nắm tay anh thật lâu. Và cũng hôm ấy, tôi hiểu rằng mình yêu anh nhiều đến nhường nào.
Lần Gặp Gỡ Cuối Cùng
Mùa hè trôi qua nhanh hơn tôi tưởng. Ngày tôi quay lại Sài Gòn, chúng tôi chẳng hứa hẹn gì, cũng chẳng nói lời từ biệt. Tôi chỉ nghĩ đơn giản rằng rồi tôi sẽ lại về.
Nhưng tôi không ngờ đó là lần cuối cùng tôi gặp anh trong suốt 20 năm.
Ba mẹ tôi quyết định đưa cả gia đình sang Mỹ định cư. Tôi bị cuốn vào một thế giới mới, một cuộc sống mới, với những nỗi nhớ bị chôn vùi bởi dòng chảy của thời gian. Tôi đã yêu, đã thử quên, nhưng chẳng ai trong số họ có thể thay thế được hình bóng anh.
Lâm như một giấc mơ xa xôi, một mảnh ký ức đẹp đẽ mà tôi cứ ngỡ đã mất đi mãi mãi.
Trở Lại Nơi Xưa
Hai mươi năm sau, tôi trở về Việt Nam. Không hiểu vì sao, chân tôi lại đưa tôi về con đường cũ, về nơi tôi đã từng có một mùa hè tươi đẹp nhất của tuổi trẻ.
Bến Tre vẫn vậy, những cánh đồng xanh ngát, con đường mòn đầy bụi, dòng sông lặng lờ trôi. Tôi bước đi trên con đường năm xưa, lòng chợt dấy lên một nỗi buồn man mác.
Bỗng, có ai đó gọi tôi.
“Hà… có phải là Hà không?”
Tim tôi như ngừng đập. Tôi quay lưng lại. Và tôi thấy anh.
Lâm vẫn đứng đó, chỉ khác là thời gian đã in dấu trên khuôn mặt, làm sạm đi làn da, làm mái tóc thêm vài sợi bạc. Nhưng ánh mắt ấy, giọng nói ấy, vẫn là của anh – của người tôi chưa bao giờ quên.
Tôi bỗng thấy nghẹn lời. Bao nhiêu năm qua, tôi cứ ngỡ mình đã để anh lại quá khứ, nhưng khoảnh khắc ấy, tôi biết mình chưa bao giờ thực sự rời xa anh.
Lời Hứa Cuối Cùng
Chúng tôi ngồi bên nhau dưới gốc dừa cũ, như những ngày xưa. Chẳng ai nói về những gì đã qua, chẳng ai trách cứ hay oán giận. Chỉ có sự im lặng và những ánh nhìn nói thay tất cả.
Trước khi rời đi, tôi nhìn thẳng vào mắt anh và nói:
“Lâm à, lần này tôi không rời xa anh nữa. Tôi sẽ đưa anh qua Mỹ, sẽ bảo lãnh anh. Tôi hứa.”
Anh không nói gì, chỉ cười. Nhưng tôi thấy đôi mắt anh long lanh trong ánh chiều tà.
Và tôi biết, sau 20 năm, cuối cùng chúng tôi cũng tìm lại được nhau.
Tình yêu đồng tính không biên giới, không có khoảng cách nào có thể ngăn cản hai trái tim tìm đến nhau. “Bảo lãnh đồng tính đi Mỹ” không chỉ là một thủ tục pháp lý, mà còn là cơ hội để những người yêu nhau có thể sống bên nhau trọn đời, dù phải xa nhau bao năm tháng.
Tôi đã chờ Lâm 20 năm. Và lần này, tôi sẽ không để mất anh thêm một lần nào nữa..
Bảo Lãnh Đồng Tính Đi Mỹ : Câu Chuyện Cảm Động Của Ngọc Và Lan
Trong xã hội Việt Nam, tình yêu giữa các cặp đôi đồng tính nữ như Ngọc và Lan không chỉ là những câu chuyện tình yêu đơn thuần, mà còn là biểu tượng của sự đấu tranh và hy vọng.
Hành Trình Của Hai Trái TimNgọc và Lan gặp nhau từ những ngày còn ngồi trên ghế nhà trường cấp hai. Lan, một cô bé tiểu thư nhút nhát, tình cờ được xếp ngồi cạnh Ngọc – một cô gái mạnh mẽ, tràn đầy nghị lực. Từ đó, họ trở thành đôi bạn thân thiết, gắn bó như hình với bóng, cùng nhau trải qua những khoảnh khắc ngây thơ của tuổi trẻ. Nhưng khi bước vào tuổi dậy thì, một cảm xúc mới lạ bắt đầu len lỏi trong tim họ – vừa ngọt ngào, vừa run rẩy.
Tình yêu ấy lớn lên, vượt qua mọi định kiến xã hội và những lời dèm pha. Tuy nhiên, cuộc sống không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió. Vì hoàn cảnh gia đình khó khăn, Lan buộc phải chấp nhận cuộc hôn nhân với một người đàn ông từ Mỹ để cứu vãn gia đình. Ngọc, dù yêu Lan sâu đậm, đã chọn hy sinh, lùi bước để không làm tổn thương gia đình người mình yêu.
Ngày Lan rời Việt Nam, cảnh chia tay tại sân bay tràn ngập nước mắt. Mỗi bước chân Lan tiến vào phòng cách ly là một lần cô ngoái đầu nhìn lại, hy vọng thấy bóng dáng Ngọc. Nhưng Ngọc chỉ đứng lặng lẽ từ xa, kìm nén nỗi đau trong lòng.
Những Năm Tháng Cách XaCuộc hôn nhân của Lan không mang lại hạnh phúc. Sau sáu năm, cô ly hôn và trở về Việt Nam. Lúc này, Lan biết rằng Ngọc vẫn chưa lập gia đình. Tuy nhiên, Ngọc giờ đây đã xây dựng cuộc sống ổn định tại Mỹ và không thể từ bỏ tất cả để trở về bên Lan. May mắn thay, chính sách nhập cư mới của Mỹ đã mở ra một tia hy vọng cho họ. Hiện nay, các cặp đôi đồng tính có thể bảo lãnh bạn đời đi Mỹ theo diện hôn phu – hôn thê, bất kể quốc tịch hay rào cản pháp lý tại quê nhà.
Hành Trình Bảo Lãnh Đi Mỹ Diện Kết Hôn Đồng TínhNhờ chính sách này, Ngọc và Lan đã tìm đến sự hỗ trợ từ các chuyên gia để bắt đầu hành trình bảo lãnh đồng tính đi Mỹ. Dù còn nhiều thử thách phía trước – từ những câu hỏi khó tại Lãnh sự quán Mỹ đến nghi ngại về quá khứ hôn nhân của Lan – họ tin rằng tình yêu của mình xứng đáng được đền đáp. Với sự chuẩn bị kỹ lưỡng và tư vấn chuyên nghiệp, mọi trở ngại đều có thể vượt qua.
Chúng tôi hiểu rằng mỗi câu chuyện tình yêu là duy nhất. Vì vậy, đội ngũ của chúng tôi cam kết đồng hành cùng Ngọc và Lan, cũng như các cặp đôi đồng tính khác, trên con đường bảo lãnh đi Mỹ diện kết hôn. Chúng tôi tin rằng, vượt qua thử thách, họ sẽ tìm thấy một tương lai tươi sáng và hạnh phúc.
Quy Trình Bảo Lãnh Cơ BảnĐể giúp bạn hiểu rõ hơn, dưới đây là các bước cơ bản trong thủ tục bảo lãnh đồng tính đi Mỹ:
Để biết thêm chi tiết về thủ tục bảo lãnh bạn đời đồng tính, hãy liên hệ với chúng tôi để được tư vấn miễn phí.
Hành Trình Của Hai Trái TimNgọc và Lan gặp nhau từ những ngày còn ngồi trên ghế nhà trường cấp hai. Lan, một cô bé tiểu thư nhút nhát, tình cờ được xếp ngồi cạnh Ngọc – một cô gái mạnh mẽ, tràn đầy nghị lực. Từ đó, họ trở thành đôi bạn thân thiết, gắn bó như hình với bóng, cùng nhau trải qua những khoảnh khắc ngây thơ của tuổi trẻ. Nhưng khi bước vào tuổi dậy thì, một cảm xúc mới lạ bắt đầu len lỏi trong tim họ – vừa ngọt ngào, vừa run rẩy.
Tình yêu ấy lớn lên, vượt qua mọi định kiến xã hội và những lời dèm pha. Tuy nhiên, cuộc sống không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió. Vì hoàn cảnh gia đình khó khăn, Lan buộc phải chấp nhận cuộc hôn nhân với một người đàn ông từ Mỹ để cứu vãn gia đình. Ngọc, dù yêu Lan sâu đậm, đã chọn hy sinh, lùi bước để không làm tổn thương gia đình người mình yêu.
Ngày Lan rời Việt Nam, cảnh chia tay tại sân bay tràn ngập nước mắt. Mỗi bước chân Lan tiến vào phòng cách ly là một lần cô ngoái đầu nhìn lại, hy vọng thấy bóng dáng Ngọc. Nhưng Ngọc chỉ đứng lặng lẽ từ xa, kìm nén nỗi đau trong lòng.
Những Năm Tháng Cách XaCuộc hôn nhân của Lan không mang lại hạnh phúc. Sau sáu năm, cô ly hôn và trở về Việt Nam. Lúc này, Lan biết rằng Ngọc vẫn chưa lập gia đình. Tuy nhiên, Ngọc giờ đây đã xây dựng cuộc sống ổn định tại Mỹ và không thể từ bỏ tất cả để trở về bên Lan. May mắn thay, chính sách nhập cư mới của Mỹ đã mở ra một tia hy vọng cho họ. Hiện nay, các cặp đôi đồng tính có thể bảo lãnh bạn đời đi Mỹ theo diện hôn phu – hôn thê, bất kể quốc tịch hay rào cản pháp lý tại quê nhà.
Hành Trình Bảo Lãnh Đi Mỹ Diện Kết Hôn Đồng TínhNhờ chính sách này, Ngọc và Lan đã tìm đến sự hỗ trợ từ các chuyên gia để bắt đầu hành trình bảo lãnh đồng tính đi Mỹ. Dù còn nhiều thử thách phía trước – từ những câu hỏi khó tại Lãnh sự quán Mỹ đến nghi ngại về quá khứ hôn nhân của Lan – họ tin rằng tình yêu của mình xứng đáng được đền đáp. Với sự chuẩn bị kỹ lưỡng và tư vấn chuyên nghiệp, mọi trở ngại đều có thể vượt qua.
Chúng tôi hiểu rằng mỗi câu chuyện tình yêu là duy nhất. Vì vậy, đội ngũ của chúng tôi cam kết đồng hành cùng Ngọc và Lan, cũng như các cặp đôi đồng tính khác, trên con đường bảo lãnh đi Mỹ diện kết hôn. Chúng tôi tin rằng, vượt qua thử thách, họ sẽ tìm thấy một tương lai tươi sáng và hạnh phúc.
Quy Trình Bảo Lãnh Cơ BảnĐể giúp bạn hiểu rõ hơn, dưới đây là các bước cơ bản trong thủ tục bảo lãnh đồng tính đi Mỹ:
- Nộp đơn I-129F: Đơn xin visa diện hôn phu/hôn thê tại Sở Di trú và Nhập tịch Mỹ (USCIS).
- Chờ phê duyệt: Sau khi đơn được chấp thuận, người được bảo lãnh sẽ nhận được hướng dẫn từ Lãnh sự quán.
- Phỏng vấn tại Lãnh sự quán: Chuẩn bị kỹ lưỡng để trả lời các câu hỏi về mối quan hệ và kế hoạch tương lai.
- Nhận visa và nhập cảnh Mỹ: Sau khi được cấp visa, bạn có 90 ngày để kết hôn tại Mỹ.
Để biết thêm chi tiết về thủ tục bảo lãnh bạn đời đồng tính, hãy liên hệ với chúng tôi để được tư vấn miễn phí.
Bảo Lãnh Đồng Tính Đi Mỹ – Rủi ro thường gặp và giải pháp
Chào Quang Phan,
Tôi và người yêu đã kết hôn tại Mỹ năm 2014 với sự chứng kiến của viên chức cấp giấy hôn thú (không tổ chức đám cưới). Chúng tôi đã yêu nhau 10 năm, và người yêu tôi sang Mỹ từ tháng 5/2012, đã 3 lần về Việt Nam thăm tôi.
Dù quen nhau 10 năm, chúng tôi không có nhiều ảnh chung vì trước đây không lưu giữ cẩn thận. Các tin nhắn từ Yahoo và những ứng dụng cũ cũng không còn đầy đủ, ngoại trừ một số tin nhắn từ 2011. Khi người yêu tôi sang Mỹ, chúng tôi tiếp tục liên lạc qua Viber, Skype, và email. Vì Việt Nam chưa công nhận hôn nhân đồng tính, tôi đã sang Mỹ thăm người yêu và đăng ký kết hôn.
Hiện tại, người yêu tôi chuẩn bị làm thủ tục bảo lãnh diện vợ chồng cho tôi. Tôi muốn biết:
Đáp:
Chào anh,
Quang rất mừng vì anh đã tìm được tình yêu thật sự và vượt qua rào cản xã hội. Tuy nhiên, anh và người yêu đã phạm phải một số sai lầm phổ biến trong hồ sơ bảo lãnh đi Mỹ diện kết hôn đồng tính:
1. Không cần Kết hôn ở Mỹ trước
2. Nếu đã kết hôn thì mở hồ sơ luôn chứ đừng Về Việt Nam sau khi kết hôn:
Giải pháp mà Quang có thể hỗ trợ:
Nếu anh làm theo hướng dẫn và chuẩn bị đầy đủ, chắc chắn hồ sơ của anh sẽ thành công. Hãy liên hệ hotline 0917.224.645 để được tư vấn chi tiết.
Chúc anh sớm đoàn tụ cùng người yêu!
Quang Phan Visa – Đi Mỹ Không Suy Nghĩ
Tôi và người yêu đã kết hôn tại Mỹ năm 2014 với sự chứng kiến của viên chức cấp giấy hôn thú (không tổ chức đám cưới). Chúng tôi đã yêu nhau 10 năm, và người yêu tôi sang Mỹ từ tháng 5/2012, đã 3 lần về Việt Nam thăm tôi.
Dù quen nhau 10 năm, chúng tôi không có nhiều ảnh chung vì trước đây không lưu giữ cẩn thận. Các tin nhắn từ Yahoo và những ứng dụng cũ cũng không còn đầy đủ, ngoại trừ một số tin nhắn từ 2011. Khi người yêu tôi sang Mỹ, chúng tôi tiếp tục liên lạc qua Viber, Skype, và email. Vì Việt Nam chưa công nhận hôn nhân đồng tính, tôi đã sang Mỹ thăm người yêu và đăng ký kết hôn.
Hiện tại, người yêu tôi chuẩn bị làm thủ tục bảo lãnh diện vợ chồng cho tôi. Tôi muốn biết:
- Thời gian chờ phỏng vấn theo luật di trú hiện nay?
- Nếu tôi sang Mỹ bằng visa du lịch và hết hạn lưu trú trước ngày phỏng vấn, liệu tôi có thể ở lại Mỹ chờ phỏng vấn không? Thủ tục cần những gì?
- Người yêu tôi đang đi học, có thể chứng minh tài chính bằng căn nhà 30,000 USD (đã trả hết) và xe 2,000 USD không?
- Có cách nào để đẩy nhanh hồ sơ không?
Đáp:
Chào anh,
Quang rất mừng vì anh đã tìm được tình yêu thật sự và vượt qua rào cản xã hội. Tuy nhiên, anh và người yêu đã phạm phải một số sai lầm phổ biến trong hồ sơ bảo lãnh đi Mỹ diện kết hôn đồng tính:
1. Không cần Kết hôn ở Mỹ trước
- Anh có thể mở hồ sơ bảo lãnh hôn phu/hôn thê (fiancé visa) mà không cần kết hôn trước. Sau khi nhập cảnh Mỹ theo diện này, anh có 90 ngày để đăng ký kết hôn.
2. Nếu đã kết hôn thì mở hồ sơ luôn chứ đừng Về Việt Nam sau khi kết hôn:
- Khi anh quay về Việt Nam, hồ sơ bảo lãnh sẽ bị đánh dấu vì anh đã sử dụng visa du lịch sai mục đích. Lần tới khi phỏng vấn, lãnh sự quán sẽ xem đây là một vết trong hồ sơ.
Giải pháp mà Quang có thể hỗ trợ:
- Củng cố bằng chứng:
- Gom lại bằng chứng cho thấy anh và người yêu đã quen nhau 10 năm (tin nhắn, email, hình ảnh, quà tặng).
- Giải thích visa du lịch sai mục đích:
- Chuẩn bị giải trình hợp lý khi phỏng vấn.
- Hướng dẫn chuẩn bị bằng chứng:
- Chỉ cách trò chuyện, nhận quà, và lưu trữ bằng chứng để làm mạnh hồ sơ trong 6 tháng xét duyệt.
- Phỏng vấn và tài chính:
- Hướng dẫn trả lời các câu hỏi trong buổi phỏng vấn.
- Người bảo lãnh phải có thu nhập ít nhất 25,000 USD/năm
- Thời gian xét duyệt:
- Thời gian từ lúc mở hồ sơ đến khi phỏng vấn là 10-12 tháng.
Nếu anh làm theo hướng dẫn và chuẩn bị đầy đủ, chắc chắn hồ sơ của anh sẽ thành công. Hãy liên hệ hotline 0917.224.645 để được tư vấn chi tiết.
Chúc anh sớm đoàn tụ cùng người yêu!
Quang Phan Visa – Đi Mỹ Không Suy Nghĩ
Bảo Lãnh Đồng Tính Đi Mỹ – Tình Yêu Bắt Đầu Từ Đêm Mưa
Bảo lãnh đồng tính đi Mỹ không chỉ là một thủ tục pháp lý mà còn là hành trình đầy cảm xúc của tình yêu và hy vọng. Câu chuyện của Sơn và Hiếu dưới đây là một minh chứng sống động cho điều đó. Từ tình bạn thân thiết thời thơ ấu đến tình yêu sâu đậm vượt qua khoảng cách địa lý, họ đã cùng nhau viết nên một cái kết đẹp tại đất nước tự do. Hãy cùng khám phá hành trình đầy ý nghĩa này để hiểu thêm về bảo lãnh đồng tính đi Mỹ.
Tình Bạn Thân Thiết
Ngày ấy, tại Sài Gòn, trong một lớp học nhỏ, Sơn và Hiếu đã trở thành đôi bạn thân từ thuở ấu thơ. Sơn – cao lớn, mạnh mẽ, đôi mắt sáng như sao – luôn là tâm điểm chú ý của mọi người. Trong khi đó, Hiếu – chăm chỉ, làn da trắng, nhẹ nhàng như một bản nhạc êm đềm – lại mang đến sự bình yên giữa thành phố náo nhiệt. Dù tính cách trái ngược, định mệnh đã kéo họ lại gần nhau theo một cách kỳ diệu.
Sơn thích trêu chọc Hiếu, thích nhìn cậu đỏ mặt lúng túng. Còn Hiếu, dù bị trêu ghẹo bao nhiêu, cũng chỉ lặng lẽ chịu đựng mà không hề tức giận – như thể cậu đã quen thuộc với những trò nghịch ngợm của Sơn. Giữa họ dần hình thành một sợi dây vô hình, không tên gọi, không định nghĩa, nhưng nếu một ngày không gặp nhau, cả hai đều cảm thấy trống vắng lạ thường.
Đêm Mưa Định MệnhCuộc đời luôn có những bước ngoặt bất ngờ. Một ngày nọ, Sơn vô tình vướng vào một trận ẩu đả với nhóm côn đồ. Khi Hiếu chạy đến, cậu hoảng hốt thấy Sơn nằm bất động bên vệ đường, máu loang lổ trên chiếc áo trắng. Không chút do dự, Hiếu quỳ xuống, cõng Sơn trên lưng, băng qua cơn mưa xối xả để đưa anh đến bệnh viện.
Dù cơn mưa lạnh buốt, hơi ấm từ tấm lưng gầy của Hiếu lại len lỏi vào trái tim Sơn. Trong cơn mê man, anh cảm nhận được nhịp thở gấp gáp và nhịp tim run rẩy của Hiếu. Khi tỉnh dậy, hình ảnh đầu tiên Sơn thấy là gương mặt lo lắng của cậu – tái nhợt, ánh mắt hoang mang không rời khỏi anh. Một cảm giác kỳ lạ len vào lòng Sơn, nhưng lúc ấy, anh vẫn chưa hiểu đó là gì.
Từ đó, họ càng gắn bó hơn. Sơn không còn trêu chọc Hiếu như trước, thay vào đó là những ánh nhìn lặng lẽ và những lần vô thức tìm kiếm nhau giữa đám đông. Nhưng cả hai vẫn chưa nhận ra rằng tình cảm ấy đã vượt xa hai chữ “tình bạn.”
Khoảng Cách và Thời Gian
Cuộc đời không phải lúc nào cũng chiều theo ý muốn. Gia đình Hiếu quyết định sang Mỹ định cư, để lại Sơn với một khoảng trống không thể lấp đầy trong lòng. Ngày Hiếu rời đi, Sơn đến tiễn nhưng chỉ dám đứng từ xa, lặng lẽ nhìn bóng cậu khuất dần sau cánh cổng sân bay. Lần đầu tiên, anh cảm nhận được nỗi đau không thể gọi tên.
Những năm sau đó, Sơn tiếp tục sống và làm việc tại Sài Gòn, nhưng trong lòng luôn thiếu vắng điều gì đó. Anh thử hẹn hò, thử mở lòng, nhưng không ai có thể thay thế được sự hiện diện của Hiếu trong cuộc đời anh.
Tái Ngộ và Nhận Ra Tình Yêu
Mười năm trôi qua, Hiếu trở lại Sài Gòn. Vẫn là gương mặt ấy, ánh mắt ấy, nhưng giờ đây cậu đã trưởng thành và chững chạc hơn. Khi gặp lại Sơn, Hiếu không khỏi ngạc nhiên khi biết anh vẫn độc thân, vẫn lẻ loi một mình sau ngần ấy thời gian.
Họ gặp lại nhau như chưa từng có khoảng cách. Những ký ức, những câu chuyện cũ ùa về, khiến trái tim cả hai rung động mãnh liệt. Nhưng lần này, họ không còn ngây thơ như thuở thiếu niên.
Một đêm nọ, giữa ánh đèn rực rỡ của Sài Gòn, Hiếu nhìn Sơn và chậm rãi hỏi:
“Sơn, cậu đã bao giờ nghĩ... chúng ta là gì của nhau chưa?”
Sơn lặng người, tim đập mạnh trong lồng ngực. Đến lúc này, anh mới thực sự hiểu rõ cảm xúc của mình sau bao năm xa cách.
“Là… tình yêu, đúng không?” Giọng Sơn khẽ run.
Hiếu mỉm cười – nụ cười nhẹ nhõm sau bao năm chờ đợi. Cậu nắm lấy tay Sơn, siết chặt, như muốn bù đắp cho khoảng thời gian đã mất.
Bảo Lãnh Đồng Tính Đi Mỹ – Bắt Đầu Cuộc Sống Mới
Lần này, Hiếu không muốn để Sơn rời xa mình thêm lần nào nữa. Cậu quyết định bảo lãnh đồng tính đi Mỹ cho Sơn theo diện hôn nhân đồng giới – một hành trình không hề dễ dàng nhưng tràn đầy hy vọng.
Tình yêu của họ đã vượt qua khoảng cách địa lý, thời gian và cả những định kiến xã hội. Nhờ luật pháp Mỹ công nhận hôn nhân đồng giới kể từ năm 2015, Hiếu và Sơn có cơ hội bắt đầu một cuộc sống mới, nơi họ có thể sống thật với chính mình mà không cần che giấu hay lo sợ.
Ngày Sơn đặt chân đến đất Mỹ, Hiếu đã đứng đợi sẵn ở sân bay, dang rộng vòng tay ôm chặt lấy anh giữa dòng người tấp nập.
“Từ nay, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa,” Hiếu thì thầm bên tai Sơn.
Sơn mỉm cười, nước mắt lặng lẽ rơi. Cuối cùng, họ đã tìm thấy hạnh phúc trọn vẹn sau bao sóng gió.
Tình Yêu Không Biên Giới
Câu chuyện của Sơn và Hiếu không chỉ là một chuyện tình lãng mạn, mà còn là minh chứng sống động rằng tình yêu không có biên giới hay rào cản. Dù khoảng cách xa xôi, thời gian dài đằng đẵng hay xã hội còn nhiều định kiến, chỉ cần trái tim đủ mạnh mẽ, tình yêu sẽ chiến thắng tất cả.
Với những ai đang tìm kiếm con đường bảo lãnh đồng tính đi Mỹ, hành trình của Sơn và Hiếu là một nguồn cảm hứng lớn lao. Tình yêu không chỉ là cảm xúc thoáng qua, mà còn là sự kiên trì và đấu tranh để đạt được hạnh phúc đích thực. Nếu bạn cũng đang trên hành trình này, hãy tin rằng một ngày nào đó, bạn sẽ tìm thấy bến bờ bình yên của riêng mình.
Tình Bạn Thân Thiết
Ngày ấy, tại Sài Gòn, trong một lớp học nhỏ, Sơn và Hiếu đã trở thành đôi bạn thân từ thuở ấu thơ. Sơn – cao lớn, mạnh mẽ, đôi mắt sáng như sao – luôn là tâm điểm chú ý của mọi người. Trong khi đó, Hiếu – chăm chỉ, làn da trắng, nhẹ nhàng như một bản nhạc êm đềm – lại mang đến sự bình yên giữa thành phố náo nhiệt. Dù tính cách trái ngược, định mệnh đã kéo họ lại gần nhau theo một cách kỳ diệu.
Sơn thích trêu chọc Hiếu, thích nhìn cậu đỏ mặt lúng túng. Còn Hiếu, dù bị trêu ghẹo bao nhiêu, cũng chỉ lặng lẽ chịu đựng mà không hề tức giận – như thể cậu đã quen thuộc với những trò nghịch ngợm của Sơn. Giữa họ dần hình thành một sợi dây vô hình, không tên gọi, không định nghĩa, nhưng nếu một ngày không gặp nhau, cả hai đều cảm thấy trống vắng lạ thường.
Đêm Mưa Định MệnhCuộc đời luôn có những bước ngoặt bất ngờ. Một ngày nọ, Sơn vô tình vướng vào một trận ẩu đả với nhóm côn đồ. Khi Hiếu chạy đến, cậu hoảng hốt thấy Sơn nằm bất động bên vệ đường, máu loang lổ trên chiếc áo trắng. Không chút do dự, Hiếu quỳ xuống, cõng Sơn trên lưng, băng qua cơn mưa xối xả để đưa anh đến bệnh viện.
Dù cơn mưa lạnh buốt, hơi ấm từ tấm lưng gầy của Hiếu lại len lỏi vào trái tim Sơn. Trong cơn mê man, anh cảm nhận được nhịp thở gấp gáp và nhịp tim run rẩy của Hiếu. Khi tỉnh dậy, hình ảnh đầu tiên Sơn thấy là gương mặt lo lắng của cậu – tái nhợt, ánh mắt hoang mang không rời khỏi anh. Một cảm giác kỳ lạ len vào lòng Sơn, nhưng lúc ấy, anh vẫn chưa hiểu đó là gì.
Từ đó, họ càng gắn bó hơn. Sơn không còn trêu chọc Hiếu như trước, thay vào đó là những ánh nhìn lặng lẽ và những lần vô thức tìm kiếm nhau giữa đám đông. Nhưng cả hai vẫn chưa nhận ra rằng tình cảm ấy đã vượt xa hai chữ “tình bạn.”
Khoảng Cách và Thời Gian
Cuộc đời không phải lúc nào cũng chiều theo ý muốn. Gia đình Hiếu quyết định sang Mỹ định cư, để lại Sơn với một khoảng trống không thể lấp đầy trong lòng. Ngày Hiếu rời đi, Sơn đến tiễn nhưng chỉ dám đứng từ xa, lặng lẽ nhìn bóng cậu khuất dần sau cánh cổng sân bay. Lần đầu tiên, anh cảm nhận được nỗi đau không thể gọi tên.
Những năm sau đó, Sơn tiếp tục sống và làm việc tại Sài Gòn, nhưng trong lòng luôn thiếu vắng điều gì đó. Anh thử hẹn hò, thử mở lòng, nhưng không ai có thể thay thế được sự hiện diện của Hiếu trong cuộc đời anh.
Tái Ngộ và Nhận Ra Tình Yêu
Mười năm trôi qua, Hiếu trở lại Sài Gòn. Vẫn là gương mặt ấy, ánh mắt ấy, nhưng giờ đây cậu đã trưởng thành và chững chạc hơn. Khi gặp lại Sơn, Hiếu không khỏi ngạc nhiên khi biết anh vẫn độc thân, vẫn lẻ loi một mình sau ngần ấy thời gian.
Họ gặp lại nhau như chưa từng có khoảng cách. Những ký ức, những câu chuyện cũ ùa về, khiến trái tim cả hai rung động mãnh liệt. Nhưng lần này, họ không còn ngây thơ như thuở thiếu niên.
Một đêm nọ, giữa ánh đèn rực rỡ của Sài Gòn, Hiếu nhìn Sơn và chậm rãi hỏi:
“Sơn, cậu đã bao giờ nghĩ... chúng ta là gì của nhau chưa?”
Sơn lặng người, tim đập mạnh trong lồng ngực. Đến lúc này, anh mới thực sự hiểu rõ cảm xúc của mình sau bao năm xa cách.
“Là… tình yêu, đúng không?” Giọng Sơn khẽ run.
Hiếu mỉm cười – nụ cười nhẹ nhõm sau bao năm chờ đợi. Cậu nắm lấy tay Sơn, siết chặt, như muốn bù đắp cho khoảng thời gian đã mất.
Bảo Lãnh Đồng Tính Đi Mỹ – Bắt Đầu Cuộc Sống Mới
Lần này, Hiếu không muốn để Sơn rời xa mình thêm lần nào nữa. Cậu quyết định bảo lãnh đồng tính đi Mỹ cho Sơn theo diện hôn nhân đồng giới – một hành trình không hề dễ dàng nhưng tràn đầy hy vọng.
Tình yêu của họ đã vượt qua khoảng cách địa lý, thời gian và cả những định kiến xã hội. Nhờ luật pháp Mỹ công nhận hôn nhân đồng giới kể từ năm 2015, Hiếu và Sơn có cơ hội bắt đầu một cuộc sống mới, nơi họ có thể sống thật với chính mình mà không cần che giấu hay lo sợ.
Ngày Sơn đặt chân đến đất Mỹ, Hiếu đã đứng đợi sẵn ở sân bay, dang rộng vòng tay ôm chặt lấy anh giữa dòng người tấp nập.
“Từ nay, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa,” Hiếu thì thầm bên tai Sơn.
Sơn mỉm cười, nước mắt lặng lẽ rơi. Cuối cùng, họ đã tìm thấy hạnh phúc trọn vẹn sau bao sóng gió.
Tình Yêu Không Biên Giới
Câu chuyện của Sơn và Hiếu không chỉ là một chuyện tình lãng mạn, mà còn là minh chứng sống động rằng tình yêu không có biên giới hay rào cản. Dù khoảng cách xa xôi, thời gian dài đằng đẵng hay xã hội còn nhiều định kiến, chỉ cần trái tim đủ mạnh mẽ, tình yêu sẽ chiến thắng tất cả.
Với những ai đang tìm kiếm con đường bảo lãnh đồng tính đi Mỹ, hành trình của Sơn và Hiếu là một nguồn cảm hứng lớn lao. Tình yêu không chỉ là cảm xúc thoáng qua, mà còn là sự kiên trì và đấu tranh để đạt được hạnh phúc đích thực. Nếu bạn cũng đang trên hành trình này, hãy tin rằng một ngày nào đó, bạn sẽ tìm thấy bến bờ bình yên của riêng mình.
Same-Sex Sponsorship to the U.S. – A Journey of Love and Hope
Sponsoring a same-sex partner to the U.S. is not just a legal procedure—it is also an emotional journey filled with love and hope. The story of Sơn and Hiếu below is a vivid testament to that truth. From a close childhood friendship to a deep love that overcame geographical distance, they wrote a beautiful ending together in the land of freedom. Let’s explore this meaningful journey to better understand the process of same-sex sponsorship to the U.S.
A Close Friendship
Back then in Saigon, in a small classroom, Sơn and Hiếu became best friends as children. Sơn—tall, strong, with eyes that sparkled like stars—was always the center of attention. Meanwhile, Hiếu—hardworking, fair-skinned, and gentle like a soothing melody—brought a sense of calm to the bustling city. Though their personalities were different, fate mysteriously pulled them together.
Sơn loved teasing Hiếu, loved seeing him blush and get flustered. And Hiếu, no matter how often he was teased, quietly endured it without anger—as if he had grown used to Sơn’s playful antics. Between them slowly formed an invisible bond—unnamed, undefined—but if a day passed without seeing each other, both felt an odd emptiness.
The Fateful Rainy Night
Life always has unexpected turns. One day, Sơn got caught in a street fight with a gang. When Hiếu rushed to the scene, he was horrified to see Sơn lying motionless by the roadside, blood staining his white shirt. Without hesitation, Hiếu knelt down, carried Sơn on his back, and ran through the heavy rain to get him to the hospital.
Though the rain was freezing cold, the warmth from Hiếu’s slender back seeped into Sơn’s heart. In a daze, Sơn could feel Hiếu’s hurried breaths and trembling heartbeat. When he woke up, the first thing he saw was Hiếu’s worried face—pale, with panicked eyes locked onto him. A strange feeling stirred in Sơn’s chest, though he didn’t yet understand what it was.
From then on, they grew even closer. Sơn no longer teased Hiếu like before; instead, he gave him quiet glances and unconsciously searched for him in crowds. Yet neither realized their feelings had grown far beyond simple “friendship.”
Distance and Time
Life doesn’t always follow our desires. Hiếu’s family decided to immigrate to the U.S., leaving Sơn with an unfillable void in his heart. On the day Hiếu left, Sơn went to the airport to say goodbye but only dared to watch from a distance, silently as Hiếu disappeared beyond the gate. For the first time, he felt a pain he couldn’t name.
In the years that followed, Sơn continued living and working in Saigon, but something was always missing. He tried dating, tried opening his heart, but no one could ever replace Hiếu in his life.
Reunion and Realization of Love
Ten years passed. Hiếu returned to Saigon. Still the same face, the same eyes, but now more mature and composed. Upon seeing Sơn again, Hiếu was surprised to learn he was still single—still alone after all those years.
They reconnected as if no time had passed. Old memories and stories came flooding back, making both hearts stir deeply. But this time, they were no longer the innocent boys of their youth.
One night, under the dazzling lights of Saigon, Hiếu looked at Sơn and softly asked:
“Sơn, have you ever thought... what we are to each other?”
Sơn froze, his heart pounding in his chest. Only now did he truly understand his feelings after all those years apart.
“We’re... in love, aren’t we?” Sơn’s voice trembled.
Hiếu smiled—a gentle smile after so many years of waiting. He took Sơn’s hand and held it tightly, as if making up for all the lost time.
Same-Sex Sponsorship to the U.S. – A New Beginning
This time, Hiếu didn’t want to let Sơn go ever again. He decided to sponsor Sơn to the U.S. through a same-sex marriage visa—a journey that wasn’t easy, but full of hope.
Their love had overcome distance, time, and even social prejudice. Thanks to U.S. law recognizing same-sex marriage since 2015, Hiếu and Sơn had the opportunity to begin a new life—one where they could be true to themselves without hiding or fear.
The day Sơn landed in the U.S., Hiếu was already waiting at the airport, arms wide open, embracing him tightly amid the busy crowd.
“From now on, we’ll never be apart again,” Hiếu whispered into Sơn’s ear.
Sơn smiled as tears quietly fell. At last, they had found true happiness after all the storms.
Love Without Borders
The story of Sơn and Hiếu is not just a romantic tale—it’s a living proof that love knows no borders or barriers. No matter the distance, the years, or lingering societal prejudices, love will triumph if hearts are strong enough.
For anyone pursuing the path of same-sex sponsorship to the U.S., Sơn and Hiếu’s journey is a powerful source of inspiration. Love is not just a fleeting emotion—it’s about patience, persistence, and fighting for real happiness. If you’re on this journey, believe that one day, you too will find your own peaceful harbor.
Sponsoring a same-sex partner to the U.S. is not just a legal procedure—it is also an emotional journey filled with love and hope. The story of Sơn and Hiếu below is a vivid testament to that truth. From a close childhood friendship to a deep love that overcame geographical distance, they wrote a beautiful ending together in the land of freedom. Let’s explore this meaningful journey to better understand the process of same-sex sponsorship to the U.S.
A Close Friendship
Back then in Saigon, in a small classroom, Sơn and Hiếu became best friends as children. Sơn—tall, strong, with eyes that sparkled like stars—was always the center of attention. Meanwhile, Hiếu—hardworking, fair-skinned, and gentle like a soothing melody—brought a sense of calm to the bustling city. Though their personalities were different, fate mysteriously pulled them together.
Sơn loved teasing Hiếu, loved seeing him blush and get flustered. And Hiếu, no matter how often he was teased, quietly endured it without anger—as if he had grown used to Sơn’s playful antics. Between them slowly formed an invisible bond—unnamed, undefined—but if a day passed without seeing each other, both felt an odd emptiness.
The Fateful Rainy Night
Life always has unexpected turns. One day, Sơn got caught in a street fight with a gang. When Hiếu rushed to the scene, he was horrified to see Sơn lying motionless by the roadside, blood staining his white shirt. Without hesitation, Hiếu knelt down, carried Sơn on his back, and ran through the heavy rain to get him to the hospital.
Though the rain was freezing cold, the warmth from Hiếu’s slender back seeped into Sơn’s heart. In a daze, Sơn could feel Hiếu’s hurried breaths and trembling heartbeat. When he woke up, the first thing he saw was Hiếu’s worried face—pale, with panicked eyes locked onto him. A strange feeling stirred in Sơn’s chest, though he didn’t yet understand what it was.
From then on, they grew even closer. Sơn no longer teased Hiếu like before; instead, he gave him quiet glances and unconsciously searched for him in crowds. Yet neither realized their feelings had grown far beyond simple “friendship.”
Distance and Time
Life doesn’t always follow our desires. Hiếu’s family decided to immigrate to the U.S., leaving Sơn with an unfillable void in his heart. On the day Hiếu left, Sơn went to the airport to say goodbye but only dared to watch from a distance, silently as Hiếu disappeared beyond the gate. For the first time, he felt a pain he couldn’t name.
In the years that followed, Sơn continued living and working in Saigon, but something was always missing. He tried dating, tried opening his heart, but no one could ever replace Hiếu in his life.
Reunion and Realization of Love
Ten years passed. Hiếu returned to Saigon. Still the same face, the same eyes, but now more mature and composed. Upon seeing Sơn again, Hiếu was surprised to learn he was still single—still alone after all those years.
They reconnected as if no time had passed. Old memories and stories came flooding back, making both hearts stir deeply. But this time, they were no longer the innocent boys of their youth.
One night, under the dazzling lights of Saigon, Hiếu looked at Sơn and softly asked:
“Sơn, have you ever thought... what we are to each other?”
Sơn froze, his heart pounding in his chest. Only now did he truly understand his feelings after all those years apart.
“We’re... in love, aren’t we?” Sơn’s voice trembled.
Hiếu smiled—a gentle smile after so many years of waiting. He took Sơn’s hand and held it tightly, as if making up for all the lost time.
Same-Sex Sponsorship to the U.S. – A New Beginning
This time, Hiếu didn’t want to let Sơn go ever again. He decided to sponsor Sơn to the U.S. through a same-sex marriage visa—a journey that wasn’t easy, but full of hope.
Their love had overcome distance, time, and even social prejudice. Thanks to U.S. law recognizing same-sex marriage since 2015, Hiếu and Sơn had the opportunity to begin a new life—one where they could be true to themselves without hiding or fear.
The day Sơn landed in the U.S., Hiếu was already waiting at the airport, arms wide open, embracing him tightly amid the busy crowd.
“From now on, we’ll never be apart again,” Hiếu whispered into Sơn’s ear.
Sơn smiled as tears quietly fell. At last, they had found true happiness after all the storms.
Love Without Borders
The story of Sơn and Hiếu is not just a romantic tale—it’s a living proof that love knows no borders or barriers. No matter the distance, the years, or lingering societal prejudices, love will triumph if hearts are strong enough.
For anyone pursuing the path of same-sex sponsorship to the U.S., Sơn and Hiếu’s journey is a powerful source of inspiration. Love is not just a fleeting emotion—it’s about patience, persistence, and fighting for real happiness. If you’re on this journey, believe that one day, you too will find your own peaceful harbor.